Chú Giải Rô-ma 02:12-16

5,377 views

Roma_010 Tiêu Chuẩn Đức Chúa Trời Định Tội Dân Ngoại
(Rô-ma 2:12-16)

Huỳnh Christian Timothy
Huỳnh Christian Priscilla

12 Vì hễ ai không luật pháp mà phạm tội, thì họ sẽ không luật pháp mà hư mất. Hễ ai trong luật pháp mà phạm tội, thì họ sẽ bị phán xét bởi luật pháp –

13 Vì chẳng phải những kẻ nghe luật pháp là những người công chính trước Đức Chúa Trời, nhưng những kẻ làm theo luật pháp, thì họ sẽ được xưng là công chính.

14 Vì khi các dân tộc chẳng có luật pháp, tự nhiên làm những điều thuộc về luật pháp, thì những sự họ chẳng có luật pháp đó, họ tự làm nên luật pháp.

15 Những điều ấy chỉ ra rằng, công việc của luật pháp được ghi chép trong lòng của họ, làm chứng cho lương tâm của họ, trong khi những ý tưởng thì cáo buộc hoặc bênh vực lẫn nhau

16 – trong ngày mà Đức Chúa Trời bởi Đức Chúa Jesus Christ, sẽ phán xét những sự bí mật của loài người, y theo Tin Lành của tôi.

Kính mời quý con dân Chúa dành thời gian nghe bài giảng này,
có nhiều thí dụ và giải thích chi tiết hơn là phần bài viết

Bấm vào nút “play” ► dưới đây để nghe

Bấm vào nút “play” ► dưới đây để nghe

Bấm vào một trong các nối mạng dưới đây để nghe hoặc tải xuống mp3 bài giảng này:
OpenDrive: https://od.lk/f/MV8xNjI0MDgwNjBf
SoundCloud: https://soundcloud.com/huynh-christian-timothy/11610-tieuchuanphanxetdanngoai
MediaFire: http://www.mediafire.com/file/9mvwkcxnmqkv954/11610_ChuGiaiRoma_2_12-16_TieuChuanPhanXetDanNgoai.mp3

Bấm vào một trong các nối mạng dưới đây để tải xuống bài viết pdf:
MediaFire: https://www.mediafire.com/folder/u3amorru4ba4t/baigiang_pdf
OpenDrive: https://od.lk/fl/MV8xNjEzMzAzNV8

Dẫn Nhập

Trong bài trước, chúng ta đã học biết rằng, Đức Chúa Trời sẽ phán xét mỗi người tùy theo những việc họ làm, và Ngài sẽ thưởng phạt mỗi người một cách công chính, không hề thiên vị. Trong bài này, chúng ta sẽ học về tiêu chuẩn mà Đức Chúa Trời sẽ dùng để định tội dân ngoại, tức là những dân tộc không phải là dân I-sơ-ra-ên. Ngày nay, chúng ta có thể nói rằng, đây là tiêu chuẩn mà Đức Chúa Trời sẽ dùng để định tội những ai không hề biết đến các sự dạy dỗ của Thánh Kinh, bất kể họ thuộc dân tộc nào. Tiêu chuẩn này được trình bày trong Rô-ma 2:12-16.

Trước hết, chúng ta cần đặt hai câu 12 và 16 chung với nhau vì câu 16 tiếp nối ý tưởng của câu 12, còn từ câu 13 đến câu 15 được dùng để giải thích câu 12.

Rô-ma 2:12 Vì hễ ai không luật pháp mà phạm tội, thì họ sẽ không luật pháp mà hư mất. Hễ ai trong luật pháp mà phạm tội, thì họ sẽ bị phán xét bởi luật pháp –

Rô-ma 2:16 – trong ngày mà Đức Chúa Trời bởi Đức Chúa Jesus Christ, sẽ phán xét những sự bí mật của loài người, y theo Tin Lành của tôi.

Dân I-sơ-ra-ên là dân tộc được Đức Chúa Trời chọn làm nguồn phước cho các dân tộc khác, nghĩa là, qua dân I-sơ-ra-ên, Đức Chúa Trời ban phước cho mọi dân tộc.

  1. Qua dân I-sơ-ra-ên mà mọi dân tộc học biết về Thiên Chúa, các điều răn và luật pháp của Thiên Chúa, tình yêu, sự thánh khiết, và sự công chính của Thiên Chúa được chép thành văn tự.

  2. Qua dân I-sơ-ra-ên mà Thiên Chúa Ngôi Con đã nhập thế làm người, giãi bày về Đức Chúa Trời cho nhân loại, hoàn tất công cuộc cứu chuộc nhân loại ra khỏi tội lỗi và hậu quả của tội lỗi.

  3. Qua dân I-sơ-ra-ên mà mọi dân tộc sẽ hưởng phước khi họ chúc phước cho dân I-sơ-ra-ên.

Trong địa vị là tuyển dân của Đức Chúa Trời, dân tộc I-sơ-ra-ên là dân tộc trực tiếp nghe sự phán dạy của Đức Chúa Trời, nhận lãnh các điều răn của Đức Chúa Trời do chính tay Ngài chép ra trên hai bảng đá, nhận lãnh luật pháp của Đức Chúa Trời do tôi tớ của Ngài là Môi-se ghi chép thành sách, và nhận lãnh các sự dạy dỗ khác của Đức Chúa Trời qua sự phán dạy và ghi chép của các tiên tri. Dân tộc I-sơ-ra-ên được gọi là dân tộc có luật pháp và sống trong luật pháp của Đức Chúa Trời. Các dân tộc khác được gọi là những dân tộc không có luật pháp.

Tuy nhiên, từ ngữ luật pháp được dùng trong cách nói “có luật pháp” và “không có luật pháp” chỉ có nghĩa giới hạn rằng: một người hay một dân tộc có hoặc không có luật pháp của Đức Chúa Trời được viết ra thành chữ. Điều đó không có nghĩa là người ấy hay dân tộc ấy không có tri thức về luật pháp của Đức Chúa Trời. Rô-ma 1:32 khẳng định: “Họ là những kẻ biết rõ sự phán quyết của Đức Chúa Trời cho những kẻ làm ra các sự ấy là đáng chết; thế mà, chẳng những họ tự làm, họ còn vui thú với những kẻ làm các sự ấy.” Thiên Chúa dựng nên loài người giống như Thiên Chúa, cho nên, loài người đương nhiên nhận biết những gì là yêu thương, thánh khiết, và công chính của Thiên Chúa, tức là các điều răn của Đức Chúa Trời. Loài người cũng ý thức được rằng, nếu sống nghịch lại sự yêu thương, thánh khiết, và công chính của Thiên Chúa thì sẽ bị hình phạt, đó là luật pháp của Đức Chúa Trời.

Thánh Kinh cho biết: “tiền công của tội lỗi là sự chết,” có nghĩa là mỗi một sự vi phạm điều răn của Đức Chúa Trời sẽ bị luật pháp của Đức Chúa Trời lên án chết. Từ ngữ “tiền công” nói đến công giá xứng đáng trả cho một người làm việc. Khi một người làm ra việc tội lỗi thì người ấy sẽ nhận được “sự chết” làm công giá xứng đáng cho việc làm tội của mình. “Sự chết” được Thánh Kinh định nghĩa là: “bị hư mất!” Từ ngữ “hư mất” trong Thánh Kinh không hề có nghĩa là bị “tiêu diệt” hay trở thành “không thực hữu,” mà ý nghĩa của nó là “bị hư hỏng và lạc mất.” Một người bị hư mất hay một linh hồn bị hư mất có nghĩa là người ấy, linh hồn ấy, vì phạm tội mà bị xa cách Thiên Chúa và các ơn phước của Ngài. Nếu người ấy, linh hồn ấy vẫn tiếp tục không ăn năn tội và tin nhận sự cứu rỗi của Đức Chúa Trời thì sau khi thể xác chết đi, người ấy, linh hồn ấy sẽ bị hư mất đời đời trong hỏa ngục.

Vì hễ ai không luật pháp mà phạm tội, thì họ sẽ không luật pháp mà hư mất: Có nghĩa là người nào không có luật pháp của Đức Chúa Trời được viết ra thành chữ mà phạm điều răn của Đức Chúa Trời thì vẫn bị hư mất. Án phạt của họ không dựa trên luật pháp viết thành chữ, nhưng dựa trên luật pháp mà lương tâm của họ đã nhận biết, như Rô-ma 1:32 đã khẳng định: “Họ là những kẻ biết rõ sự phán quyết của Đức Chúa Trời cho những kẻ làm ra các sự ấy là đáng chết.”

Hễ ai trong luật pháp mà phạm tội, thì họ sẽ bị phán xét bởi luật pháp: Có nghĩa là người nào nhận biết luật pháp của Đức Chúa Trời đã viết thành chữ mà vẫn phạm tội thì tội lỗi của họ sẽ bị phán xét theo luật pháp. Điều này ứng dụng cho dân tộc I-sơ-ra-ên, nói riêng, và Hội Thánh của Chúa, nói chung. Dân tộc I-sơ-ra-ên đã đón nhận luật pháp của Chúa qua Cựu Ước, Hội Thánh đã đón nhận luật pháp của Chúa qua Tân Ước.

Trong Giao Ước Cũ, dân I-sơ-ra-ên có hai bảng đá do chính Đức Chúa Trời ghi chép Mười Điều Răn trên đó và cuốn sách luật pháp của Đức Chúa Trời do Môi-se ghi chép. Trong Giao Ước Mới, Hội Thánh, bao gồm mọi dân tộc, có Mười Điều Răn của Đức Chúa Trời và toàn bộ luật pháp của Đức Chúa Trời được các tiên tri và các sứ đồ của Chúa ghi chép trong Thánh Kinh. Vì thế, những ai đã có luật pháp mà phạm tội thì sẽ bị phán xét bởi luật pháp.

Từ khi Đức Chúa Jesus Christ thiết lập Giao Ước Mới thì dân I-sơ-ra-ên và các dân ngoại được nhập chung làm một trong giao ước đó. Giao Ước Mới thay thế cho Giao Ước Cũ và giúp loài người làm trọn mọi điều Giao Ước Cũ đòi hỏi mà loài người không thể làm được; đó là giữ trọn các điều răn của Đức Chúa Trời và chịu hình phạt khi vi phạm. Trong Giao Ước Mới Đức Chúa Jesus Christ gánh thay mọi hình phạt cho sự vi phạm các điều răn của con dân Chúa và Đức Thánh Linh ban năng lực cho con dân Chúa giữ trọn các điều răn của Đức Chúa Trời. Giao Ước Mới thay thế Giao Ước Cũ trong ý nghĩa giúp cho mọi điều khoản trong Giao Ước Cũ có thể được thi hành một cách công chính chứ không có nghĩa là xóa bỏ mọi điều khoản trong Giao Ước Cũ. Lời của Đức Chúa Jesus Christ phán: “Đừng tưởng rằng Ta đến để phá bỏ luật pháp hay những lời tiên tri. Ta đến, không phải để phá bỏ nhưng để làm cho trọn.” (Ma-thi-ơ 5:17), và lời của Đức Thánh Linh, qua Phao-lô, phán: “Vậy, chúng ta bởi đức tin mà bỏ luật pháp hay sao? Chẳng hề như vậy! Trái lại, chúng ta làm vững bền luật pháp.” (Rô-ma 3:31), đã rõ ràng thiết lập sự kiện: con dân Chúa trong mọi thời đại, phải vâng giữ trọn vẹn luật pháp của Đức Chúa Trời.

Trong bài học trước, chúng ta đã học về hai ngày phán xét: Ngày phán xét trước thời kỳ Vương Quốc Ngàn Năm và ngày phán xét sau thời kỳ Vương Quốc Ngàn Năm.

Ngày phán xét trước thời kỳ Vương Quốc Ngàn Năm sẽ xảy ra trong thời kỳ Đại Nạn và kéo dài trong suốt ba năm rưỡi cuối của bảy năm đại nạn. Khi đó, Rương Giao Ước có chứa hai bảng đá ghi chép Mười Điều Răn của Đức Chúa Trời sẽ được hiện ra trên trời: “Rồi, đền thờ của Đức Chúa Trời mở ra ở trên trời. Rương Giao Ước trong đền thờ của Ngài được thấy. Có những chớp nhoáng, những âm thanh và những sấm vang, cùng động đất và mưa đá lớn.” (Khải Huyền 11:19). Điều đó cho thấy, dù có luật pháp hay không có luật pháp, thì tiêu chuẩn phán xét của Đức Chúa Trời cho mọi dân tộc vẫn dựa trên Mười Điều Răn mà Ngài đã ban cho nhân loại qua dân tộc I-sơ-ra-ên. Hễ ai vi phạm điều răn của Chúa thì bị hư mất.

Ngày phán xét sau thời kỳ Vương Quốc Ngàn Năm còn gọi là sự phán xét chung cuộc hay sự phán xét đời đời (Hê-bơ-rơ 6:2). Trời đất sẽ trốn khỏi trước mặt Thiên Chúa, thân thể xác thịt của những người bị hư mất sẽ được gọi sống lại và kết hợp với linh hồn của họ, ra trước tòa phán xét của Đức Chúa Jesus Christ. Trong cuộc phán xét đó, những cuốn sách ghi chép từng tội lỗi của mỗi người sẽ được mở ra và Đức Chúa Jesus Christ sẽ dựa vào đó mà tuyên án mỗi tội nhân. Sau cùng, mọi tội nhân cùng với sự chết và âm phủ sẽ bị ném vào hồ lửa và ở lại đó cho đến đời đời, Khải Huyền 20:11-15:

11 Rồi, tôi thấy một ngai trắng, lớn và Đấng ngự trên ngai. Đất và trời trốn khỏi mặt Ngài, chẳng còn thấy chỗ của chúng nữa.
12 Tôi thấy những kẻ chết, nhỏ lẫn lớn, đứng trước Đức Chúa Trời. Có những sách mở ra. Lại có một sách khác là Sách Sự Sống được mở ra. Những kẻ chết bị phán xét tùy theo những việc họ đã làm và đã được ghi lại trong những sách ấy.
13 Biển đã giao lại những kẻ chết trong nó. Sự chết và âm phủ cũng đã giao lại những kẻ chết trong chúng. Mỗi người bị phán xét tùy theo những việc họ đã làm.
14 Sự chết và âm phủ bị ném vào hồ lửa. Hồ lửa là sự chết thứ nhì.
15 Bất cứ kẻ nào không tìm thấy được chép trong Sách Sự Sống thì bị ném vào hồ lửa.

Cũng trong ngày phán xét chung cuộc đó, những sự bí mật của loài người sẽ bị phơi bày và bị phán xét trước mặt Đức Chúa Jesus Christ.

Bên cạnh hai ngày phán xét những kẻ bị hư mất kể trên thì trong suốt thời kỳ ân điển, Đức Chúa Jesus Christ tiến hành công cuộc phán xét Hội Thánh, là nhà của Đức Chúa Trời. I Phi-e-rơ 4:17 chép: “Vì thời kỳ đã đến, là khi sự phán xét sẽ khởi từ nhà Đức Chúa Trời…” Sự phán xét khởi từ nhà của Đức Chúa Trời đã mở đầu với sự phán xét A-na-nia và Sa-phi-ra, được ghi lại trong Công Vụ Các Sứ Đồ 5:1-11. Chính vì sự phán xét trong nhà của Đức Chúa Trời đã bắt đầu mà: “trong anh em có nhiều kẻ tật nguyền, đau ốm, và có lắm kẻ ngủ” vì dự Tiệc Thánh của Chúa cách không xứng đáng (I Cô-rinh-tô 11:30). Không bao lâu nữa, sẽ có nhiều “anh chị em” bị bỏ lại trong ngày Chúa xuất hiện giữa chốn không trung để đem Hội Thánh ra khỏi thế gian.

Rô-ma 2:13 Vì chẳng phải những kẻ nghe luật pháp là những người công chính trước Đức Chúa Trời, nhưng những kẻ làm theo luật pháp, thì họ sẽ được xưng là công chính.

Chúng ta có thể diễn ý câu trên như sau: Chẳng phải những kẻ đọc Thánh Kinh, nghe giảng Thánh Kinh, thậm chí, chính mình giảng dạy Thánh Kinh cho người khác là những người công chính trước Đức Chúa Trời, nhưng chỉ có những ai làm theo lời dạy của Thánh Kinh thì sẽ được Đức Chúa Trời xưng nhận họ là công chính.

Theo định nghĩa của Thánh Kinh, người công chính không phải là người không phạm tội nhưng là người phạm tội mà biết ăn năn, xưng tội, từ bỏ tội, và tiếp nhận sự cứu rỗi của Đức Chúa Jesus Christ. Đó là một người làm theo Thánh Kinh.

Luật pháp là sự diễn giải các điều răn của Đức Chúa Trời qua văn tự và đã được đúc kết trong Thánh Kinh. Toàn bộ Thánh Kinh là luật pháp của Đức Chúa Trời vì Thánh Kinh nói cho mọi người biết tiêu chuẩn của Đức Chúa Trời và hình phạt dành cho sự vi phạm tiêu chuẩn của Ngài. Nói cách khác, Mười Điều Răn của Đức Chúa Trời là mục đích cho mọi ý nghĩ, lời nói và việc làm của loài người. Bất cứ một ý nghĩ, lời nói hay việc làm nào không đúng với Mười Điều Răn của Đức Chúa Trời là tội lỗi. Không phải ngẫu nhiên mà từ ngữ “tội lỗi” trong nguyên ngữ Hy-lạp của Thánh Kinh có nghĩa đen là “trật mục tiêu.” Là con dân Chúa chúng ta phải chăm nhìn vào Mười Điều Răn của Chúa để sống sao cho mỗi ý nghĩ, lời nói, và việc làm của chúng ta không sai trật với Mười Điều Răn. Chúng ta không giữ Mười Điều Răn để được cứu rỗi nhưng vì chúng ta đã được cứu rỗi ra khỏi sự vi phạm Mười Điều Răn nên chúng ta không còn vi phạm Mười Điều Răn nữa. Nói cách khác, chúng ta từng bị hư mất vì chúng ta vi phạm Mười Điều Răn, dù biết luật pháp hay không biết luật pháp. Nay, chúng ta đã được Đức Chúa Jesus Christ cứu khỏi sự hư mất và được Đức Thánh Linh ban Thánh Linh cho chúng ta, được hiểu biết mọi điều răn và luật pháp của Đức Chúa Trời, thì chúng ta phải sống một đời sống không còn vi phạm Mười Điều Răn nữa. Nếu chúng ta có lỡ vi phạm thì phải lập tức ăn năn và xưng tội để Chúa tha thứ chúng ta và làm cho chúng ta được sạch tội. Cả hai việc: sống theo Mười Điều Răn và xưng tội khi lỡ phạm Mười Điều Răn, là những việc lành mà chúng ta cần phải bền lòng làm để được Đức Chúa Trời ban cho sự sống đời đời (Rô-ma 2:7).

Hầu hết con dân Chúa ngày nay vi phạm điều răn thứ tư về việc “hãy nhớ ngày nghỉ đặng làm nên ngày thánh.” Sự vâng giữ điều răn thứ tư bao gồm sự không lao động kiếm sống hoặc làm những việc phục vụ tiện nghi đời sống trong ngày Sa-bát, mà dành thì giờ cho thân xác được nghỉ ngơi, rao giảng Lời Chúa, thăm viếng, chăm sóc và cứu giúp những người bất hạnh, nhóm họp với các anh chị em trong Chúa để thông công với nhau, để cùng nhau thờ phượng Chúa, và để tương giao với Chúa qua sự cầu nguyện và đọc Thánh Kinh. Đó là sự nhóm họp mà Chúa truyền cho con dân của Ngài không được bỏ qua: Chúng ta hãy quan tâm nhau để khuyên giục nhau về lòng yêu thương và việc tốt lành. Chớ bỏ qua sự nhóm hiệp của chúng ta như thói quen của một số người, nhưng hãy khuyên bảo {nhau}, và {khuyên bảo} càng hơn khi các anh chị em thấy ngày ấy càng gần. [Thánh Kinh chỉ truyền cho con dân Chúa nhóm hiệp trong những ngày Sa-bát.] Vì nếu chúng ta cố ý phạm tội sau khi đã nhận lãnh tri thức về lẽ thật, thì không còn tế lễ chuộc tội nữa…” (Hê-bơ-rơ 10:24-26).

Trong Vương Quốc Ngàn Năm, muôn dân trên đất, không riêng gì dân I-sơ-ra-ên, sẽ đến đền thờ được xây dựng lại tại Giê-ru-sa-lem để thờ phượng Chúa trong ngày Sa-bát:

Các con của người ngoại, họ tự kết hiệp cùng Đấng Tự Hữu Hằng Hữu, để phụng sự Ngài, để yêu danh của Đấng Tự Hữu Hằng Hữu, để làm các tôi tớ của Ngài, {là} tất cả những người giữ ngày Sa-bát không làm ô uế {nó}, và giữ lời giao ước của Ta…” (Ê-sai 56:6)

Đấng Tự Hữu Hằng Hữu phán: Từ ngày trăng mới này đến ngày trăng mới khác, từ ngày Sa-bát nọ đến ngày Sa-bát kia, mọi xác thịt sẽ đến thờ lạy trước mặt Ta.” (Ê-sai 66:23).

Những ngày Sa-bát và những ngày trăng mới, dân sự của đất sẽ thờ lạy trước mặt Đấng Tự Hữu Hằng Hữu nơi lối vào hiên cửa ấy.“ (Ê-xê-chi-ên 46:3)

Vậy thì tại sao ngày nay Hội Thánh có thể hủy bỏ sự giữ ngày Sa-bát và hủy bỏ sự thờ phượng Chúa trong ngày Sa-bát? Nếu chúng ta chỉ vi phạm điều răn thứ tư thì chúng ta cũng đáng tội như đã vi phạm toàn bộ Mười Điều Răn. Gia-cơ 2:10 chép: “Vì người nào giữ trọn luật pháp, mà phạm một điều răn, thì cũng đáng tội như đã phạm hết thảy.” Đứng trước sự dạy dỗ của Thánh Kinh và sự dạy dỗ của các nhà thần học, một người khôn ngoan phải chọn sự dạy dỗ của Thánh Kinh. Nếu Thánh Kinh đã dạy rõ: con dân Chúa phải giữ ngày Sa-bát của Đức Giê-hô-va trong thời Cựu Ước và trong thời Vương Quốc Ngàn Năm, đồng thời không một nơi nào trong Thánh Kinh dạy rằng con dân Chúa trong thời Tân Ước không cần phải giữ ngày Sa-bát, thì chúng ta nên giữ ngày Sa-bát hay chúng ta nghe theo các nhà thần học mà không vâng giữ ngày Sa-bát? Nếu sự vâng giữ ngày Sa-bát là việc làm đẹp lòng Thiên Chúa trong thời Cựu Ước lẫn thời Vương Quốc Ngàn Năm, tức trong quá khứ và trong tương lai, thì tại sao ngày hôm nay, trong hiện tại, con dân Chúa không vâng giữ ngày Sa-bát? Không lẽ việc vâng giữ ngày Sa-bát trong hiện tại là không đẹp lòng Thiên Chúa?

Rô-ma 2:13 là một câu mà chúng ta cần phải lắng lòng để suy ngẫm: “Vì chẳng phải những kẻ nghe luật pháp là những người công chính trước Đức Chúa Trời, nhưng những kẻ làm theo luật pháp, thì họ sẽ được xưng là công chính.”

Rô-ma 2:14 Vì khi các dân tộc chẳng có luật pháp, tự nhiên làm những điều thuộc về luật pháp, thì những sự họ chẳng có luật pháp đó, họ tự làm nên luật pháp.

Rô-ma 2:15 Những điều ấy chỉ ra rằng, công việc của luật pháp được ghi chép trong lòng của họ, làm chứng cho lương tâm của họ, trong khi những ý tưởng thì cáo buộc hoặc bênh vực lẫn nhau

Hai câu Rô-ma 2:14 và 15 giải thích vì sao những dân tộc không có luật pháp của Đức Chúa Trời viết thành chữ đều bị hư mất khi họ phạm tội. Chúng ta nhớ lại vào buổi đầu sáng thế, Thiên Chúa chỉ ban hành qua lời nói một cấm lệnh cho loài người, đó là: không được ăn trái của cây biết điều thiện và điều ác (Sáng Thế Ký 2:17). Lúc bấy giờ không có luật pháp viết thành chữ nhưng lời phán của Thiên Chúa chính là luật pháp. Trong câu phán của Thiên Chúa bao gồm điều răn và luật pháp:

  • Nhưng về cây biết điều thiện và điều ác thì chớ hề ăn đến:” là điều răn.

  • Vì một mai ngươi ăn, chắc sẽ chết:” là luật pháp.

Loài người đã vi phạm cấm lệnh của Thiên Chúa và đã bị hư mất. Điều răn là ý muốn của Thiên Chúa và luật pháp là hình phạt dành cho sự vi phạm ý muốn của Thiên Chúa. Mặc dù đến khi dân I-sơ-ra-ên được Thiên Chúa đem ra khỏi xứ Ai-cập thì Thiên Chúa mới ban hành các điều răn và luật pháp của Ngài qua hình thức chữ viết, nhưng ngay từ ban đầu, Thiên Chúa đã khiến cho loài người nhận biết các điều răn và luật pháp của Ngài: “Bởi vì sự hiểu biết về Đức Chúa Trời đã được chiếu ra trong họ. Vì Đức Chúa Trời đã tỏ ra cho họ những sự không thấy được của Ngài, qua sự sáng tạo thế gian là sự được thấy rõ ràng, để họ bởi những vật được làm ra mà nhận biết cả năng lực và thần tính đời đời của Ngài; cho nên, họ không thể chữa mình” (Rô-ma 1:19-20). Vì thế, trong lòng những dân tộc không có luật pháp viết thành chữ của Thiên Chúa, họ vẫn nhận biết luật pháp của Ngài. Chính vì thế mà họ tự nhiên làm theo những điều thuộc về luật pháp.

Phần lớn những tiêu chuẩn luân lý, đạo đức, và luật pháp trong mọi xã hội loài người, đều ra từ Mười Điều Răn của Đức Chúa Trời. Nhưng vì loài người không thờ phượng Đức Chúa Trời nên họ đã khiến cho những điều tốt lành thuộc về luật pháp của Ngài bị biến dạng, trở nên hư hoại, nghịch lại Thiên Chúa. Thí dụ: nhiều dân tộc đã biến sự tôn kính cha mẹ thành ra sự thờ phượng cha mẹ; nhiều nhà cầm quyền đã biến sự vâng phục kẻ cầm quyền thành ra sự thờ phượng lãnh tụ. Sự kiện loài người thiết lập những tiêu chuẩn luân lý, đạo đức, và luật pháp phù hợp với luật pháp của Đức Chúa Trời chứng minh rằng, luật pháp của Đức Chúa Trời đã được ghi chép trong lòng họ.

Chính luật pháp của Đức Chúa Trời ở trong lòng người làm chứng cho lương tâm của một người. Luật pháp của Chúa làm chứng thuận cho lương tâm của một người khi người ấy làm theo những việc luật pháp dạy; và làm chứng nghịch cho lương tâm của một người khi người ấy làm nghịch lại những việc luật pháp dạy. Lương tâm tức là tri thức về Thiên Chúa trong tâm thần của một người.

Luật pháp là Lời Chúa đã được ghi chép trong mỗi người. Lời Chúa là Lời Sống cho nên luật pháp lên tiếng trong tâm thần của chúng ta đối với mỗi việc chúng ta làm. Trước sự làm chứng thuận hay nghịch của luật pháp mà linh hồn của chúng ta sẽ lý luận, tức là phát sinh ra các tư tưởng, và các tư tưởng đó cáo buộc những tư tưởng tội lỗi, bênh vực những tư tưởng yêu thương, thánh khiết, và công chính theo luật pháp của Thiên Chúa. Nói cách khác, trước khi Đức Chúa Trời phán xét chúng ta thì luật pháp của Ngài trong lương tâm của chúng ta đã phán xét từng ý nghĩ, lời nói và việc làm của chúng ta. Vì thế, trong ngày phán xét chung cuộc, không ai có thể bào chữa cho những việc làm tội lỗi của mình.

Trong Tin Lành về sự cứu rỗi Đức Chúa Trời ban cho nhân loại đã bao hàm tin dữ về sự phán xét những ai không chịu tiếp nhận Tin Lành. Vì mọi người đều đã phạm tội , cho nên, mọi người đang ở trong sự hư mất. Hễ ai chịu tiếp nhận Tin Lành thì được thoát khỏi sự hư mất, vào trong sự sống đời đời; hễ ai không chịu tiếp nhận Tin Lành thì ở lại trong sự hư mất đời đời. Đó là Tin Lành chân thật mà Phao-lô rao giảng.

Kết Luận

Có được luật pháp của Đức Chúa Trời viết thành chữ hay không, không phải là lý do để một người bào chữa cho những việc làm tội lỗi của mình. Tiền công của tội lỗi là sự chết, tức là bị hư mất trong hỏa ngục, bị đời đời xa cách Thiên Chúa. Thiên Chúa sẽ phán xét tất cả những việc làm tội lỗi của mỗi người một cách công chính, dựa trên luật pháp mà Ngài đã đặt để trong lương tâm của mỗi người.

Con dân của Chúa, tức là những người đã tiếp nhận sự cứu rỗi của Đức Chúa Trời, đã học biết về các điều răn và luật pháp của Đức Chúa Trời, nếu không làm theo Lời Chúa thì sẽ bị phán xét theo luật pháp.

Huỳnh Christian Timothy
Huỳnh Christian Priscilla
18/08/2012

Thánh Kinh Việt Ngữ Bản Hiệu Đính 2012: Các câu Thánh Kinh được trích dẫn trong bài này là theo Thánh Kinh Việt Ngữ Bản Hiệu Đính 2012. Đây là bản Thánh Kinh Việt Ngữ trên mạng, đang trong tiến trình hiệu đính để hoàn thành Thánh Kinh Việt Ngữ Bản Dịch Ngôi Lời. Quý con dân Chúa có thể đọc tại đây: https://thanhkinhvietngu.online/tiengviet/.

Những sách nào đã được hiệu đính hoàn toàn sẽ được đăng tại đây: https://christ.thanhkinhvietngu.net/.

  • Các chữ nằm trong hai dấu { } không có trong nguyên văn của Thánh Kinh, nhưng được hàm ý theo cấu trúc của văn phạm tiếng Hê-bơ-rơ và tiếng Hy-lạp.

  • Các chữ nằm trong hai dấu [ ] không có trong nguyên văn của Thánh Kinh, đó là chú thích của người dịch.